“Ta còn chưa nói ta yêu đệ!”
Huynh ấy là một thư sinh nho nhã, con quan Tể Tướng. Nhà cao cửa rộng, của ăn không hết, quần áo toàn là lụa là gấm vóc hàng cống phẩm. Thắt lưng luôn đeo một mảnh ngọc bội có hình con Lân nhảy chồm lên vồ lầy chữ “Tín” màu ngọc bích. Nó tượng trưng cho quyền lực và địa vị của huynh ấy. Huynh ấy là một người thực có tài, không phải dựa bóng cha mà được người ta chiếu cố. Thơ văn huynh ấy làm đều được các thầy trong Ti Giáo dục đánh giá cao. Huynh ấy là Văn thần xuất chúng của Trường học Hoàng gia. Huynh ấy còn có tài thổi tiêu. Mỗi lần rảnh lại nhảy lên cây gạo to sau trường, cầm ngọc tiêu thổi một khúc. Khúc đó ta biết, là “Luyến nhân ca”. Nghe da diết, não nề gấp bội, như huynh ấy thật sự đang nhớ nhung ai đó. Ta mỗi lần nghe bài này đều rất buồn. Đến chính ta cũng chẳng hiểu mình buồn như thế là vì khúc tiêu này buồn, hay là vì huynh ấy đang nhớ ai đó nên ta buồn.
Ta vốn xuất thân thấp kém. Là gia đinh chạy việc trong Trường. Ta kém huynh ấy hai tuổi. Nếu gia cảnh nhà ta tốt hơn, có lẽ cha mẹ ta đã không phải bán ta đi. Là cha mẹ không có tiền nên không nuôi nổi bảy đứa con trong nhà. Ta là con cả, đã cứng cáp và hiểu chuyện nên cha mẹ mới chọn ta đem bán, cốt để ta có cái ăn cái mặc. Căn bản mà nói, ta không cách nào nói chuyện với huynh ấy, càng không có tư cách đứng ra trước mặt huynh ấy nói chuyện. Ta chỉ là kẻ hầu.
Ta là con Tể Tướng đương triều. Ta từ nhỏ đã được nâng niu, cưng chiều. Xung quanh ta không có lấy một người bạn, chỉ toàn là những kẻ xu nịnh, bợ đỡ. Bọn họ tâng bốc ta, dùng những lời lẽ hoa mỹ đường mật rót vào tai ta chỉ cầu có được mối giao hảo với cha ta. Ta cảm thấy những gì ta mang trên người đều không phải của ta. Ta không muốn ai nói ta là dựa hơi cha ta, muốn thoát ra khỏi cái bóng lớn của cha. Ta đâm đầu học ngày học đêm, học đến nỗi không có thời gian tiếp xúc bạn bè. Cho nên càng cô đơn, không có bằng hữu. Ừ thì, hổ phụ sinh hổ tử. Ta cố gắng nỗ lực cốt là mong người ta công nhận thực lực của ta. Những lúc chán nản, buồn bã, ta đều nhảy lên cây gạo to sau trường, thổi tiêu. Mỗi lần thổi tiêu, ta đều thấy đệ ấy đứng dưới gốc cây, ta biết đệ ấy ở đó nhưng cố tình giả vờ không để đệ ấy biết. Đôi lúc ta tự hỏi, không biết trong đôi mắt trong veo tựa nước hồ Thạch Thủy kia đang nghĩ ngợi điều gì?
Ta biết, đệ ấy là gia đinh trong trường. Để ý thấy đệ ấy là một người biết cầu tiến, luôn cố gắng học hỏi những gì các thầy dạy. Lần nào bọn ta học đệ ấy cũng ngồi ngoài cửa hóng vào bên trong chăm chú nghe theo. Ta rất muốn bắt chuyện với đệ ấy nhưng lại không biết phải bắt đầu ra sao cả. Ta nên làm như thế đây?
Huynh ấy hình như không biết dáng vẻ phong nhã của huynh ấy cùng với diện mạo anh tuấn, tiêu sái không ai sánh kịp thì có rất nhiều kẻ bằng mặt nhưng không bằng lòng. Trước mặt là nịnh nọt huynh ấy, sau lưng thì bỉ bai nói xấu huynh ấy. Hạng người xấu xa này thật không thể chấp nhận được. Huynh ấy đối với ai cũng ôn hòa, tốt bụng như vậy có khi nào vì người ta mà chịu thiệt không?
Hôm nay ta tận mắt thấy vài kẻ chơi xấu huynh ấy, chuẩn bị bỏ con cóc chết vào giày của huynh ấy. Ta nhất thời dằn lòng không đặng nên đã lao đến ngăn cản họ. Chi có điều, họ đông hơn ta, lại là con nhà quyền quý. Ta cơ bản không cách nào địch nổi họ, liền bị họ xúm lại đánh cho một trận cảnh cáo. Thật ra cũng không sao, chỉ là khóe miệng hơi bị sưng với lại tím tay tím chân chút thôi.
Ta đi ra sau trường, huynh ấy đã ở trên cây gạo, huynh ấy đang thổi tiêu. Huynh ấy thổi được nửa bài, ta đứng mỏi chân quá, chính là cái chân bị bọn họ đánh bị thương. Ta tập tễnh rời đi, định về phòng tìm ít thảo dược đắp vào. Huynh ấy ngay lập tức dừng thổi tiêu. Liệu có phải đã phát hiện ra ta rồi không?
Hôm nay ta thấy bọn Trương Quyền, Lý Định và Đồng Minh khều một con cóc chết. Bọn chúng thì thầm định lén bỏ vào giày của ta rồi giá họa cho đám gia đinh. Vừa hay đôi giày của Trịnh Bình đang mang gần giống đôi giày của ta, chỉ khác đôi giày của ta thêu thủ công họa tiết mấy xanh, còn của hắn thêu mây tím, ta bèn chạy về chỗ Trịnh Bình nhờ hắn kiểm lại tập giấy chép phạt trong học đường. Bản thân thì lấy giày của hắn mang vào rồi chạy ra sau trường, khúc khích cười. Ta biết cả bốn bọn chúng luôn bằng mặt nhưng không bằng lòng với ta nên ta định chơi bọn chúng một vố. Đổi đôi giày xanh của ta lấy đôi giày tím của Trịnh Bình quả là không hợp nha. Nghĩ lại, chuyện hồi nãy quả thực không hợp với phong cách làm việc của ta. Thế nhưng không hiểu sao ta vẫn cứ vui vẻ trong lòng.
Hôm nay đệ ấy đi đến gốc cây tạo ra rất nhiều tiếng động, không nhẹ nhàng như mọi hôm. Ta bắt đầu thổi tiêu. Đệ ấy nghe được nửa bài liền bỏ đi. Ta không hiểu vì sao hôm nay đệ ấy không nghe đến hết bài. Ta ngừng thổi tiêu, không kìm được mà bật lên một tiếng gọi: “Này!”.
Đệ ấy giật mình quay lại.
Ta nhảy xuống đất. Nhìn kĩ đệ ấy.
Đệ ấy bị thương.
“Ngươi bị sao vậy? Sao không nghe nốt rồi đi?”.
“Xin lỗi Ninh công tử, tiểu nhân làm ảnh hưởng đến công tử rồi, tiểu nhân có việc xin phép công tử đi trước…”.
“Khoan, mặt ngươi sao vậy? Đánh nhau?”.
“Không, không phải, tiểu nhân nào dám…”.
“Thế thì tại sao?”.
Thì ra là huynh ấy biết, huynh ấy luôn biết rằng ta đừng dưới gốc cây nghe huynh ấy thổi tiêu. Vậy thì tại sao không vạch trần ta? Huynh ấy dừng lại để hỏi chuyện ta. Cuối cùng cũng có thể xem như đã nói chuyện với huynh ấy. Ta thực rất vui… Huynh ấy hỏi vết thương của ta từ đâu mà có, ta đang loay hoay không biết nên trả lời thế nào thì bọn Trương Quyền, Lý Định, Đổng Minh thấy ta đứng đó bèn kéo nhau chạy lại:”Xú tiểu tử nhà ngươi, xem ngươi còn trốn đi đâu. Xem các thiếu gia dạy dỗ ngươi thế nào?”.
Ta thầm nghĩ, thôi toi, xong đời… Ôi ấn tượng đầu tiên của ta với huynh ấy! Thẹn đến mặt hồng da đỏ.
Bỗng, huynh ấy lên tiếng: “Chuyện náo nhiệt gì vậy ba vị công tử?”.
Ba người bọn chúng ấp úng nhìn nhau, không nói thành câu:”Chuyện này….”.
“Ta thấy hay là như thế này, các huynh về phòng đọc sách chuẩn bị cho buổi học ngày mai thì hơn, đừng ở đây kiếm chuyện với một đứa nhóc nữa. Chuyện các huynh đánh gia đinh trong trường ta sẽ không bẩm bảo các thầy, vậy được chứ?”.
Cả đám mặt xanh như đít nhái, vội vàng vâng dạ rồi cuốn gói chuồn thẳng.
Huynh ấy thật oai nha, nhưng mà chỉ hơn ta có hai tuổi đã có thể gọi ta là “đứa nhóc” sao?
Bọn họ đi rồi, huynh ấy quay lại nhìn ta, ngẫm một lúc rồi đưa tay kéo ta đi.
Ta vẫn không hiểu tại sao đệ ấy bị thương nhưng cũng lờ mờ đoán ra đệ ấy bị 3 tên nhãi vừa rồi bắt nạt. Đệ ấy hiền lành, lại là gia đinh, càng không thể đúng hơn là không dám đánh lại bọn chúng. Chết tiệt! Bọn ngang ngược, cậy quyền cậy thế! Không hiểu sao ta thấy rất tức giận. Nộ khí xung thiên, hai tai nóng bừng. Còn đệ ấy, vẫn bình thản như không. Đôi mắt vẫn trong veo, tĩnh lặng như nước hồ Thạch Thủy, không một gợn sóng. Nhìn mấy vết thương của đệ ấy lòng ta bỗng xót, bèn kéo đệ ấy tìm đại phu xem.
Vừa đi, ta vừa gặng hỏi: “Vì sao bọn họ đánh ngươi?”
Đệ ấy nói rất nhẹ, thanh âm mỏng như giấy dó: “Tôi tình cờ thấy bọn họ bỏ cóc vào giày của công tử, tôi thấy làm vậy thật không phải nên tôi ngăn bọn họ. Sau đó…”.
“Ta hiểu. Vậy xem như vì ta mà ngươi bị đánh oan.”.
“Ninh công tử, không thể như vậy được đâu, tiểu nhân không dám.”.
“Sau này đừng xưng hô thế nữa, gọi ta Ninh huynh được rồi. Phải rồi, tên của ngươi?”
“Tiểu nhân tên Khả Duy”.
“Nói rồi, đừng xưng hô như vậy. Khả Duy hiền đệ!”.
Thì ra đệ ấy tên Khả Duy.
“Ta biết, bọn họ đều không ưa gì ta. Ta từ nhỏ đến lớn đều không có lấy một người bạn thực sự. Khả Duy, đệ nghe ta thổi tiêu lâu như vậy hẳn cũng có thể đoán ra phần nào chứ?”.
Đệ ấy rụt rè đáp: “Vâng, có đôi chút ạ.”.
“Ta muốn đệ làm bằng hữu của ta, hảo bằng hữu, được không?”.
Hai mắt đệ ấy sáng rực lên, những tia vui mừng không kìm hãm nổi nở bung trên gương mặt nụ cười như hoa hướng dương. Thật đẹp!
“Được như vật thật sao, công tử?”.
“Gọi ta một tiếng Ninh huynh!”.
“Ninh huynh…”.
Giọng đệ ấy gọi ta… nghe leng keng như tiếng chuông gió khi có gió thoảng qua.
Thanh âm ấy nghe thật dễ chịu.
Lời tác giả: Ngân Doanh viết câu chuyện này có 3 phần lớn, trong mỗi phần có 2-6 phần nhỏ, mỗi phần là lời của một người kể, luân phiên trong hai nhân vật chính. Ngân Doanh thấy cách này cũng được nha. Mng có ủng hộ không? ^^
Jan 18th, 2016.
Ngân Doanh Tiểu Hoa Bảo